Hoài niệm
Bỗng dưng ta nhớ một người
Hỏi ra thì đã về nơi xa rồi
Ngậm ngùi kỉ niệm thiếu thời
Còn gì dể lại cuộc đời phù du
Một ngày ví với thiên thu
Một dời ví với phù du, thật buồn
Phận người như hạt sương buông
Cỏ hoa hứng lại cũng dường thoáng qua
Đời gần bỗng chốc hóa xa
Mới bình minh đã thấy tà huy bay
Niềm vui chưa kịp đắm say
Đường chưa kịp đến đã quay đầu về
Kiếp người từ tỉnh sang mê
Chỉ là chớp mắt bên lề tử sinh
Nẻo dương gian trước mắt mình
Thế mà dong ruỗi bình sinh cả đời
Bỗng dưng ta mỉm miệng cười...
Trịnh Bửu Hoài