Bên cổng trường Thốt Nốt
Sáng nay phượng nở. Trời Thốt Nốt
đỏ như môi người con gái. Sân trường
lặng lẽ quá. Dấu chân nào thao thức
gọi tên người. Áo hạ mơ sương
Sáng nay nắng biếc. Trời Thốt Nốt
bâng khuâng mùa mây trắng. Người ơi
có về mái trường xưa. Để nhớ
mùi thơm giấy mực của một thời
Sáng nay mưa nhẹ. Trời Thốt Nốt
như bỗng buồn hơn. Những hồn nhiên
người mang đi. Còn ta ở lại
se sắt lòng một nỗi niềm riêng
Sáng nay xanh thẳm. Trời Thốt Nốt
chợt lá vàng bay. Có phải thu
về theo hồn của ngày xưa ấy
Chỉ bóng người sao vẫn biệt mù...
Mùa hạ 2000
Trịnh Bửu Hoài