Men phù hoa
Những con chữ oằn mình trèo lên dốc
Kiếp lạc đà còng nặng thấy mà thương
Ráng cho xong một mệnh phận vô thường
Bánh xe đời gập ghềnh chìm hư ảo
Vị sư già vui chi đường về đạo?
Men phù hoa
Để ta mãi lảo đảo bước phong trần
Hương trà thơm gần gũi suốt bao năm
Giờ chợt ngộ - đời người chỉ ngần ấy.
Phương Anh Lợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét